26. Pamādamanuyuñjanti,
bālā dummedhino janā;
appamādañca medhāvī,
dhanaṃ seṭṭhaṃva rakkhati.
26. "Họ ngu si thiếu trí,
Chuyên sống đời phóng dật.
Người trí, không phóng dật,
Như giữ tài sản quý."
暗鈍愚癡人,Ám độn ngu si nhân,
耽溺於放逸,Đam nịch ư phóng dật
智者不放逸,Trí giả bất phóng dật,
如富人護寶。Như phú nhân hộ bảo.
27. Mā pamādamanuyuñjetha,
mā kāmaratisanthavaṃ;
appamatto hi jhāyanto,
pappoti vipulaṃ sukhaṃ.
27. "Chớ sống đời phóng dật,
Chớ mê say dục lạc.
Không phóng dật, thiền định,
Ðạt được an lạc lớn."
莫耽溺放逸。Mạc đam nịch phóng dật’
莫嗜愛欲樂。Mạc trước ái dục lạc.
警覺修定者,Cảnh giác tu định giả,
始得大安樂。Thủy đắc đại an lạc.
Nghĩa của từ trong câu 26
bālā: người ngu, người không biết đến những giá trị đích thực (those unaware of real values);
dummedhino janā: người ngu si thiếu trí (foolish people);
pamādaṃ anuyuñjanti: đắm chìm trong lối sống phóng dật (indulge in unmindfulness); medhāvi ca: còn đối với người trí (as for wise men);
appamādaṃ: không phóng dật (mindfulness);
seṭṭhaṃ dhanaṃ iva: giống như người có tài sản lớn (like a great treasure);
rakkhati: giữ gìn, bảo vệ (cherish).
Nghĩa của từ trong câu 27
pamādaṃ: phóng dật, không chánh niệm (heedlessness);
mā: chớ, không nên (do not);
anuyuñjetha: đắm chìm trong (indulge in); kāmaratisanthavaṃ: các dục lạc (sensual pleasures);
appamatto hi: người có chánh niệm (the mindful person);
jhāyanto: lo hành thiền (meditatively engaged);
vipulaṃ sukha : an lạc lớn (high-bliss); pappoti: đạt đến (reaches).
Tích truyện
Trong khi cư ngụ tại Kỳ Viên tịnh xá Đức Phật đã nói lên hai bài kệ (26) và (27) này, liên quan đến một lễ hội của Người Ngu (Balanakkhatta).
Một lần nọ, lễ hội của Người Ngu được tổ chức tại Sa-vát-thí. Trong suốt lễ hội ấy, nhiều thanh thiếu niên ngu si tự trét tro và phân bò lên người mình rồi đi quanh thành phố la hét, gây khó chịu cho mọi người. Họ cũng dừng lại trước cửa nhà của người khác và chỉ chịu đi khi gia chủ cho họ ít tiền.
Lúc bấy giờ có rất nhiều đệ tử tại gia của Đức Phật, sống ở Sa-vát-thí. Vì sợ sự quấy rầy của đám du côn trẻ này, họ đã nhắn tin tới Đức Phật, thỉnh cầu ngài cứ ở tại chùa, đừng đi vào kinh thành trong bảy ngày này. Họ cho người mang vật thực đến chùa cúng dường và bản thân họ cũng ở trong nhà, không đi ra ngoài suốt bảy ngày ấy. Đến ngày thứ tám, khi lễ hội chấm dứt, Đức Phật và các đệ tử của ngài được thỉnh vào thành phố để đi khất thực và dự các lễ cúng dường khác. Nhân dịp này mọi người kể cho Đức Phật nghe về cách hành xử dung tục và không biết hổ thẹn của đám thanh niên ngu si trong suốt lễ hội, Đức Phật nói rằng cách cư xử không biết hổ thẹn ấy là bản chất của người ngu và si mê.
Sau đó Đức Phật nói hai bài kệ sau:
26. "Họ ngu si thiếu trí,
Chuyên sống đời phóng dật.
Người trí, không phóng dật,
Như giữ tài sản quý."
27. "Chớ sống đời phóng dật,
Chớ mê say dục lạc.
Không phóng dật, thiền định,
Ðạt được an lạc lớn."
The Story of Balanakkhatta Festival
White residing at the Jetavana monastery, the Buddha uttered Verses (26) and (27) of this book, in connection with the Balanakkhatta festival.
At one time, the Balanakkhatta festival was being celebrated in Savatthi. During the festival, many foolish young men smearing themselves with ashes and cow-dung roamed about the city shouting and making themselves a nuisance to the public. They would also stop at the doors of others and leave only when given some money.
At that time there were a great many lay disciples of the Buddha, living in Savatthi. On account of these foolish young hooligans, they sent word to the Buddha, requesting him to keep to the monastery and not to enter the city for seven days. They sent alms-food to the monastery and they themselves kept to their own houses. On the eighth day, when the festival was over, the Buddha and his disciples were invited into the city for alms-food and other offerings. On being told about the vulgar and shameful behaviour of the foolish young men during the festival, the Buddha commented that it was in the nature of the foolish and the ignorant to behave shamelessly.
Then the Buddha spoke in verse as follows:
Verse 26. The foolish and the ignorant give themselves over to negligence; whereas the wise treasure mindfulness as a precious jewel.
Verse 27. Therefore, one should not be negligent, nor be addicted to sensual pleasures; for he who is established in mindfulness, through cultivation of Tranquillity and Insight Development Practice, experiences supreme happiness (i.e., realizes Nibbana).
Bālanakkhatta
:A festival lasting for seven days, during which people smeared their bodies with ashes and cow dung and went about talking coarsely. They respected no one, and when they visited at a house where their conversation was not appreciated, they received one penny to go away. Once when the festival was being held in Sāvatthi, the Buddha’s followers requested him not to leave the monastery, and provided him and the monks with all requisites so that they did not have to go out. DhA.i.256 f.。
27-04-2019 - 2785 lượt xem